Thần gió

0
1872

Thần gió

Thần Gió là một hình dạng kỳ quặc. Thần không có đầu. Bảo bối của thần là một thứ quạt mầu nhiệm. Thần sẽ làm gió nhỏ hay bão lớn, lâu hay mau tuỳ theo lệnh Ngọc Hoàng. Những lúc thần Gió phối hợp với thần Mưa có khi cả thần Sét nữa cùng hoạt động là những lúc đáng sợ nhất. Thỉnh thoảng thần xuống hạ giới đi chơi vào những buổi tối trời. Đó là lúc giữa đồng bằng tự nhiên  nổi lên trận gió xoáy, dân gian thường gọi là thần Cụt đầu.

Thần có một đứa con còn nhỏ hay nghịch ngợm. Người ta kể chuyện có một hôm gặp khi thần đi vắng, người con ở nhà giở quạt của cha làm gió thổi chơi. Lúc ấy ở hạ giới có một người vì mất mùa đói khổ, cái ăn tìm không ra. Hôm đó trong nhà lại có vợ đau nặng ông ta phải cất công đi rất xa hơn một ngày đường mới xin được một bát gạo để về nấu cháo cho vợ. Khi về gần đến nhà, ông  đưa gạo xuống ao để vo. Lúc đó trời quang mây tạnh. Bất đồ trận gió do con thần gió quạt lên tứ tung làm cho bát gạo của người kia đựng trong rá văng xuống ao bùn.

Người nọ khóc lóc thảm thiết không biết bắt đền ai, căm tức thần Gió vô hạn, quyết tâm kiện lên Thiên đình. Ngọc Hoàng nghe rõ câu chuyện mới đòi thần Gió đến quở trách. Thần Gió thú thật là có đứa con ở nhà nghịch bậy. Ngọc Hoàng cho đó là tội không thể tha thứ được mới đày con thần Gió xuống trần bắt đi chăn trâu cho người mất gạo kia. Sau đó được ít lâu, Ngọc Hoàng lại bắt con thần Gió hóa làm cây ngải, tức là cây mà người hạ giới thường gọi là cây ngải gió hoặc cây ngải tướng quân, để báo tin gió cho thiên hạ. Mỗi lần cây ngải gió cuốn bông cuốn lá lại, người hạ giới bảo là trời sắp nổi gió nổi mưa. Lại mỗi lần trâu bị cảm gió, người ta thường lấy lá cây ngải chữa, vì cho nó có kinh nghiệm về bệnh của trâu trong thời gian giữ trâu cho người mất gạo.

  • Khảo dị: Thần gió

Thần Gió là một vị Thần không đầu, có một cái quạt thần để làm ra gió. Thần theo lệnh Trời mà làm ra gió hay bão ở thế gian. Thần Gió thường hợp sức với thần Mưa, hoặc thần Sét. Cũng như thần Sét, thần Gió biểu lộ sự giận dữ của Trời đối với loài người bằng cách gây nên bão táp để trừng phạt.

Mỗi lúc giữa đồng bằng đang yên tĩnh tự nhiên bỗng nổi lên trận gió xoáy, đó là lúc thần Gió đi chơi, người ta gọi là thần Cụt Đầu. Thần Gió có một đứa con nghịch ngợm, một hôm thần đi vắng lấy quạt của cha ra làm gió chơi. Trong lúc đó, ở hạ giới có một người nghèo đói đi ăn xin đã lâu mới được một  bát gạo, đem xuống vo dưới ao, chẳng may lúc đem vo, gió đâu nổi tứ tung, làm lật rá gạo đổ xuống ao. Anh ăn mày khóc lóc thảm thiết, không biết bắt đền ai, càng nghĩ, càng giận trận gió, anh ta bèn làm đơn kiện tại Thiên đình. Trời chấp đơn rồi sai thần Gió lên tra hỏi. Thần khai với Trời là phải buổi đi vắng, đứa con  ở nhà làm gió thổi chơi. Trời mới đày đứa con thần Gió đi chăn trâu cho người  mất gạo. Sau nó chết lại phải hóa ra làm cây ngải gió, để báo tin gió cho thiên  hạ. Khi cây ngải gió cuốn bông cuốn lá lại là người ta biết sắp có gió. Người ta  lại dùng lá cây ngải gió chữa bệnh cho trâu, vì nó trước làm nghề chăn trâu.