KẺ TRỘM KHO BÁU

0
552

Vào đời vua Rameses III, có một câu truyện được truyền lại. Khi mới lên ngôi, nhà vua có ước muốn được kết hôn với nàng Helen thành Troy (ông này tỉnh, người ta đang đánh, máu chảy đầu rơi, đổ thành tan vỡ cả đất nước vì nàng này còn muốn kết hôn ))) đến chịu lối suy nghĩ của ông vua) nhưng sau đó chắc nhận ra vì Helen mà thành Troy sập nên ngài đã từ bỏ suy nghĩ này… Năm đầu cai trị, Rameses đã đánh bại cuộc xâm lược ở Libya và Palestine, nhưng ngài không phải là vị vua thích chiến tranh, nên đã quyết định thiết lập nền hòa bình với những nước láng giềng, khuyến khích phát triển ngoại thương. Điều này khiến Rameses III trở thành vị Pharaoh giàu có nhất. Kho báu của ngài nhiều vô kể, từ vàng bạc, đá quý, tới những sản vật quý hiếm. Kho báu càng nhiều, Rameses càng lo sợ tới việc sẽ có kẻ ăn trộm chúng. Nên ngài đã cho mời kiến trúc sư lỗi lạc Horemheb tới và nói:

“Hãy xây cho ta một tòa nhà với bức tường không gì có thể đâm thủng, sàn bằng đá cứng để không kẻ nào có thể đào lối vào từ bên dưới, và tòa nhà ấy phải cao hơn đỉnh kim tự tháp gấp nhiều lần, để không kẻ nào có thể trèo từ đỉnh kim tự tháp vào.”

Tuân lời Pharaoh, Horemheb hứa với ngài sẽ xây cho ngài một nơi cất báu vật độc nhất vô nhị trên thế giới, không kẻ nào có thể phá hủy nó. Horemheb cho vời tất cả những thợ lành nghề trên đất Ai Cập về, đêm ngày đẽo đục từng tảng đá cứng nhất ở rìa sa mạc, phía trên Synene để mang về xây dựng tòa nhà Pharaoh yêu cầu. Từng ngày, từng tháng trôi qua, dần dần nhà chứa kho báu của Rameses được hoàn thiện. Cho tới nay, người ta gọi là đền của Rameses III, hay Madinet Habu. Nó được xây lên kín như bưng, không một con ruồi nào có thể lọt vào mà thoát ra được. Bên trong là những cánh cửa bằng đá nặng nề, hoặc bằng sắt, đồng, không dễ dàng phá cửa để đi vào trong. Những báu vật được chuyển vào từng buồng riêng, nơi có cánh cửa được khóa bởi những chiếc ấn riêng của Pharaoh, vật mà không kẻ nào có thể sao chép.

Tuy nhiên, Horemheb đã làm một con đường bí mật trong bức tường dày, với một trục quay bằng đá để đóng mở, nó không khác gì một bức tường bình thường, không tì vết. Trừ khi là một nhà kiến trúc tài ba lỗi lạc, không thì không ai có thể nhận ra sự tồn tại của con đường này. Con đường này được làm ra để ngài có thể ra vào, đổ thêm kho báu vào đống kho báu chất đống của Pharaoh. Nhưng tiếc thay, không lâu sau đó, Horemheb qua đời vì bệnh nặng. Trước khi từ trần, ông đã trăn trối lại với hai người con về lối đi bí mật. Sau khi Horemheb rời khỏi dương gian để tới gặp thần Osiris, Rameses đã cho chôn xác ông tại lăng mộ của quý tộc tại phía Tây Thebes. Còn hai người con trai, đã lợi dụng kiến thức người cha để lại. Theo thời gian, nhà vua đã để ý rằng kho báu của mình đang mất dần đi. Bởi vì Horemheb không nói cho ngài biết về con đường bí mật ấy, nên càng thắc mắc hơn khi không cánh cửa nào bị phá, hay đoạn tường nào bị đục. Ngài bắt đầu trở nên lo lắng, thường xuyên qua lại nơi đấy nhưng kho báu vẫn tiếp tục mất đi. Hoảng sợ cảnh không xu dính túi, Rameses cho sai đặt bẫy gần những món đồ chưa bị đánh cắp. Hai anh em không hề biết điều này. Khi họ vào đấy để ăn trộm lần tiếp, người anh đã bị sập bẫy. Người anh vội gọi người em ra, cầu xin:

“Em trai! Anh đã đụng trúng bẫy của Pharaoh, và em không thể giúp anh thoát khỏi đây được. Có lẽ anh sẽ bị giết nếu Pharaoh phát hiện ra anh, con trai vị kiến trúc sư ngài tin tưởng nhất, lại là kẻ trộm. Không những thế, họ sẽ tra tấn anh, ép anh khai ra đồng phạm, đó là em! Dù anh sống hay chết, ngài cũng sẽ khép toàn tộc ta vào tội chết. Vì vậy, xin em, hãy cầm lấy thanh kiếm của mình, cầu nguyện cho anh qua bài kiểm tra của Osiris để tới được thế giới bên kia. Hãy chặt đầu anh đi, rồi mang theo em. Lúc đấy, không ai nhận ra anh là ai, gia tộc ta sẽ an toàn trước cơn thịnh nộ của Pharaoh.”

Người em cố gỡ bẫy ra lần thứ hai, nhưng vô ích. Vậy nên, cậu quyết định hi sinh để cứu gia đình và anh trai mình. Người anh nuốt nước mắt vào trong, làm theo di nguyện của em rồi quay về. Chàng đã chôn cất những gì còn lại của em trai với tất cả sự tôn kính. Hôm sau, Pharaoh đã tới kiểm tra và phát hiện một thi thể không đầu, lõa thể nằm trong bẫy. Không có dấu hiệu gì về lối vào bí mật, cũng không có dấu hiệu phá cửa. Nhưng Rameses không dễ từ bỏ như vậy. Ngài đã ra lệnh treo thi thể này lên ngoài bức tường cung điện, cho lính canh phòng. Nếu như có bất kì kẻ nào cố gắng gỡ nó xuống để chôn cất, hay khóc lóc trước nó, hãy bắt về.

Người mẹ nghe tin thấy xác con mình bị treo trên tường cung điện liền khóc lóc với người con thứ rằng:

“Nếu cơ thể của anh con không được chôn cất tử tế, thì linh hồn anh không bao giờ tìm thấy sự bình an ở Duat, cũng không được dẫn đến trước Osiris. Anh con sẽ mãi lang thang trên trái đất như một hồn ma vô danh. Nên, con hãy mang thi thể anh trai con về đây – hoặc mẹ sẽ đến trước Pharaoh, cầu xin ân huệ ngài đã ban cho cha con. Nếu ngài ấy có phán con tội chết, mẹ cũng sẽ chôn cất con cùng lăng mộ với cha, ít nhất đó là điều mẹ có thể làm.”

Người con đã cố gắng thuyết phục rằng anh trai đã được chôn cất cùng cha, đây là di nguyện của anh ấy. Bởi anh ấy không muốn phiền lụy tới mẹ và em trai nên đã chọn các hi sinh. Nhưng không, người mẹ nhất quyết không đồng tình. Cuối cùng, anh đành cải trang thành một thương gia già, dắt hai con lừa đựng những bầu rượu vang đi dọc tường thành. Khi đi qua lính gác, anh vờ rằng những bầu rượu đựng trong bầu bằng da đã bị vũ khí của họ cọ vào, khiến nó bị thủng và bắt đầu chảy khắp nơi. Rồi anh than khóc, gào thét trước cổng thành, không biết nên bắt đầu chặn việc rượu chảy ra với bình nào trước. Lúc này những lính gác bắt đầu đổ ra giúp anh. Nhờ đó, anh đã lấy cớ cảm ơn họ, mời họ thứ rượu ngon nhất. Khi các lính gác ngà ngà say, tia mặt trời cuối cùng cũng biến mất. Màn đêm buông xuống, anh nhanh nhẹ gỡ lấy thi thể anh trai rồi mang nó trong một tấm da, chất lên con lừa cùng các món hàng khác. Còn về những lính gác, họ đã bị Pharaoh sai đánh trăm gậy vào người vì tội say xỉn khi đang làm nhiệm vụ.

“Bằng mọi giá, ta phải có được kẻ đã trộm kho báu của ta!” Ngài nổi quạu, nhưng rồi lại nhanh chóng nảy ra một kế hoạch mới. Nàng đã chọn lấy cô con gái đẹp nhất, cho nàng giả làm một thiếu nữ quá tuổi từ vùng đất xa lạ đến rồi cho nàng đứng trước cổng thành với lời hứa, nàng sẽ lấy ai kể cho nàng nghe hành động khôn ngoan nhất và xấu xa nhất cuộc đời họ. Ô nhưng chẳng thằng ngu nào lại khai ra, đặc biệt là thằng đã trộm cả nhà kho báu lẫn cái xác của anh trai. Nên chàng đã tới tìm nàng khi mặt trời lặn, mang theo một cánh tay của người đàn ông bị xử tử gần đây, dấu dưới tấm áo choàng. Chàng ta đã khai báo rằng, việc kinh khủng nhất là cắt đầu anh trai khi anh bị kẹt trong bẫy của Pharaoh, lúc họ đi trộm báu vật của ngài ấy và điều không ngoan nhất, là đã lấy cơ thể anh về trước mặt rất nhiều lính gác. Lúc đó công chúa mới hô hoán lính bắt anh, còn nhanh chí nắm lấy tay để anh không thể chạy thoát. Song, giữa làn lính gác đông đúc, chàng đã nhanh chóng lỉnh đi và để cánh tay công chúa đang nắm lại cho nàng.

Pharaoh Rameses III nhận ra không thể nào giết chàng trai này được, nên đã tuyên bố rằng:

“Con người này quá khôn ngoan, nếu giết hắn ta quả là phí phạm tài nguyên quốc gia. Nếu hắn phục vụ ta với sự trung thực và lòng trung thành, ta tuyên bố sẽ xóa tội cho hắn, ban cho hắn sự giàu có, danh tiếng và người con gái của ta!”

Cuối cùng, người em kết hôn với công chúa, thành một đầy tớ trung thành của Pharaoh. Và bí mật về lối đi người cha anh xây sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn.