Trận Cổng Đen

0
640

Còn được gọi là trận Morannon, đây là trận đánh lớn cuối cùng của thời đại Nhẫn Chiến cũng như là của kỷ Đệ Tam đầy khốc liệt này. Sau thất bại ở trận Pelennor, uy thế của chúa tể Sauron bị suy giảm nặng nề, tuy vậy, hắn vẫn còn hàng ngàn lính Orc, một số lượng quân Harad và Easterling vẫn tiếp tục liên minh. 

Cách duy nhất để tiêu diệt tận gốc chúa tể Sauron lại phụ thuộc vào sứ mệnh đi tiêu hủy chiếc Nhẫn Chúa của Frodo và Sam. Gandalf đưa ra kế hoạch cần đánh lạc hướng sự chú ý của chúa tể bóng tối để hai anh chàng Hobbit có thể dễ dàng xâm nhập vào Mordor, thậm chí, để cho Sauron tin rằng một trong những con người ngồi đây đang nắm giữ Nhẫn Chúa và sẽ tranh đoạt nhau vì bảo vật.

Vậy là, dù sau trận đại chiến ở đô thành Minas Tirith, chỉ 8 ngày sau, Aragorn tập hợp một đội quân khoảng 7000 chiến binh còn đủ sức chiến đấu, lên đường hành quân đến Cổng Đen, đánh tận vào sào huyệt cuối cùng của chúa tể bóng tối. Đây đều là những người tình nguyện dấn thân vào vùng đất Mordor, bao gồm những chiến binh Gondor, kỵ binh xứ Dol Amroth, kỵ binh Rohan, quân đội ở các thái ấp phương Nam và miền biển vừa được giải phóng, những người Dunedain phương Bắc, cộng thêm sự góp mặt của các con trai của Elrond ở Rivendell. Hoàng thân Imrahil của Dol Amroth đã phải bật cười thốt lên:
“Chắc chắn đây là trò đùa lớn nhất trong lịch sử Gondor, rằng chúng ta xuất trận với 7000 người, chỉ bằng một đội quân tiên phong của chúng ta trong những ngày hưng thịnh, đi tấn công những ngọn núi và cánh cổng không thể xuyên thủng của vùng Đất Đen”.
Rõ ràng, tuy thắng trận, nhưng binh lực của Gondor và các đồng minh cũng bị thiệt hại nghiêm trọng.

Trên quãng đường hành quân đến Cổng Đen, đoàn quân gặp vài trận phục kích nhỏ của quân Harad và Easterling. Khi đến ranh giới lãnh địa Mordor, lại thêm một số chiến binh trẻ không đủ dũng cảm bước tiếp. Aragorn đã cắt cử họ quay trở lại chiếm cứ điểm Cair Andros. Vậy là chỉ còn chưa đầy 6.000 quân tiếp tục đi theo các thủ lĩnh phương Tây tiến đến Cổng Đen. Đó là vào ngày 25 tháng 3 của kỷ Đệ Tam.

Một tên chỉ huy trong đám Orc, được coi là “phát ngôn viên” của Sauron, được cử ra để chiêu hàng đội quân trước mặt, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra đây là một hành động vô ích. Vậy là Cổng Đen mở rộng, hàng ngàn tên Orc tràn ra và nhanh chóng bao vây đội quân miền Tây với quân số đông hơn gấp chục lần. Rõ ràng, mặc dù thua trận Pelennor nhưng tiềm lực của chúa tể bóng tối chưa hề giảm sút và lợi thế vẫn luôn nghiêng về hắn.

Bị áp đảo hoàn toàn về quân số, nhưng đội quân phương Tây lại có ưu thế về sự quy củ và việc chiến đấu theo đội hình đem lại chút cân bằng cho họ. Cuộc tấn công của Mordor nổ ra như những ngọn sóng ập tới, cùng tiếng gào thét điên loạn, tiếng binh khí va chạm nhau. Ở trên không, những tên Nazgul cưỡi trên những con Fellbeast, dường như thống trị khoảng không và bất khả xâm phạm. Nhưng rồi Gandalf đưa mắt nhìn về phương Bắc và hét vang lên: “Đại bàng đang tới!. 
Và quả đúng như lời lão phù thủy, Gwaihir Chúa Gió – vua của loài đại bàng khổng lồ, dẫn theo đàn của ông ta đến tiếp ứng đội quân phương Tây. Những con cháu của Thorondor vĩ đại một lần nữa trở thành những cứu tinh giúp thay đổi cục diện trong những tình thế cam go nhất. Đàn đại bàng nhanh chóng áp đảo đám Nazgul, đánh đuổi lũ Ma Nhẫn phải lẩn trốn vào trong bóng tối của Mordor. Thế rồi, từ phía tòa tháp tối, tiếng gọi kinh hoàng của Sauron vọng lại. Hắn đã phát hiện ra những kẻ đột nhập vào Mordor, mang theo Nhẫn Chúa của hắn đến gần với sự diệt vong. Hắn cuống cuồng gọi đám Nazgul quay trở lại ngăn cản Người Mang Nhẫn, nhưng đã quá muộn, chiếc nhẫn đã tan chảy trong lòng dung nham của đỉnh núi Doom, ngay chính tại nơi nó được sinh ra. Tòa tháp sụp đổ, những bước tường của Mordo vỡ nát, Cổng Đen đổ sập, sức mạnh cuối cùng của Sauron đã không còn, đám Orc sợ hãi tháo chạy. Triều đại của Sauron đã kết thúc.