Hobbit

0
591

Bài viết này, chúng ta sẽ kể về một trong những giống loài thú vị nhất ở Trung Địa, một giống loài nhỏ bé, vô hại dường như nằm ngoài dòng chảy lịch sử đầy biến động thế nhưng lại góp phần quyết định vận mệnh của lục địa này trong kỷ Đệ Tam.

Người Hobbit có vóc dáng nhỏ bé như một đứa trẻ loài người, thậm chí còn thấp bé hơn người Lùn, với chiều cao trung bình 0.6 – 1.2 m. Đa phần tộc người này có mái tóc nâu xoăn, khuôn mặt tròn trịa vui vẻ, đôi tai nhọn, bàn chân đặc biệt thô và to, với một lớp lông phủ trên dưới bàn chân, nhờ đặc điểm này mà họ rất thạo đi bộ đường dài và chẳng cần phải sử dụng giày dép gì cả. Người Hobbit có tuổi thọ trung bình cao hơn con người, khoảng 100-130 năm. Chính vì vậy mà một anh chàng Hobbit ngoài 30 tuổi mới chỉ được coi là một cậu chàng vừa trưởng thành (tương ứng với thanh niên 18 tuổi của loài người).

Nguồn gốc tổ tiên của người Hobbit không được đề cập rõ ràng, nhưng có lẽ cũng thuộc thành phần cư dân lâu đời của Trung Địa. Ban đầu, người Hobbit cư ngụ tập trung ở thung lũng ven sông lớn Anduin, vùng Widerland rộng lớn phía Nam Mirkwoods. Họ cũng có một số quan hệ với người Eotheod (tiền thân của vương quốc Rohan).

Vào năm 1050 của kỷ Đệ Tam, người Hobbit – vốn là giống loài ưa sự ổn định, đã đi đến một quyết định quan trọng là vượt dãy núi Mù Sương, tiến về phía Tây tìm miền đất hứa để tránh mối đe dọa từ sự trở lại của chúa tể Sauron ở Dol Guldur. Những đoàn Hobbit di cư không đi chung một lộ trình thống nhất nên về sau chủng tộc của họ bị phân tán sau khi vượt qua dãy Mù Sương. Có ba nhóm Hobbit chính, bao gồm:
– Harfoot: là giống Hobbit phổ biến nhất, thấp bé nhất trong số các tộc Hobbit, với nước da ngăm, không mọc râu. Harfoot rất thành thạo trong việc đi lại ở các vùng địa lý ghập ghềnh, đồi núi và cao nguyên, thường giữ mối liên hệ tốt với người Lùn. Họ vượt qua dãy núi Mù Sương trước tiên và đi đến tận Weathertop của xứ Eriador (thuộc địa phận vương quốc Arnor).
– Stoor: nhóm Hobbit này lại ưa thích sống gần nguồn nước và những nơi địa thế bằng phẳng. Họ có vóc dáng to con hơn cả. Nhóm Stoor không hài lòng lắm về việc phải rời bỏ nơi định cư lâu đời của mình nên một số ít vẫn cương quyết ở lại ven bờ sông Anduin, Phần còn lại thì theo chân nhóm Harfoot vượt dãy Mù Sương, nhưng sau đó lại đi dọc theo bờ sông Bruinen xuống phía Nam, cuối cùng dừng lại ở vùng Thabad giáp ranh với Dunland, trước khi lại đi tiếp về hướng Tây.
– Fallohides: nhóm Hobbit cuối cùng, lại ưa thích sống gần cây cối. Sau khi vượt qua dãy Mù Sương, họ băng qua luôn vùng núi phía Bắc của Rivendell, từ đó đi theo dòng Hoarwell. Nhóm này có quan hệ tốt với tộc Elf, giỏi săn bắt, có kỹ năng và niềm yêu thích đối với thơ ca.

Tuy cả 3 nhóm có những lộ trình khác nhau, nhưng thế quái nào, cuối cùng họ lại cùng chọn chung một đích đến, đó là vùng đất màu mỡ phía Tây sông Brandywine, tại đây họ lập ra nhiều khu định cư, sống trộn lẫn với nhau, sự phân biệt các nhóm cũng dần mờ nhạt, vùng này sau đó được đặt tên là xứ Shire.

Vì Shire thuộc địa phân cai quản của Anor nên người Hobbit phải tuyên thệ phục vụ cho vua của Arnor. Trong trận Fornost. họ cũng được ghi nhận trong việc gửi đến một đội cung thủ hỗ trợ đánh lại quân của Angmar. Sau cuộc chiến, vương quốc Arnor tan rã, xứ Shire không còn người quản lý, họ tự bầu lên một người uy tín trong cộng đồng (kiểu như chủ tịch xã), gọi là Thain để làm người lãnh đạo.

Nhìn chung, người Hobbit là một dân tộc hiền hòa, dễ thương, ưa thích cuộc sống ổn định, vui thú điền viên, mặc dù có phần hơi nhút nhát. Họ thích ăn uống, tiệc tùng bia rượu, hút thuốc lá tẩu và chẳng thèm quan tâm đến tình hình chiến sự thế giới. Đây cũng là lý do Gandalf luôn nhận được những cái cau mày và những ánh nhìn cảnh giác khi lão đến xứ Shire, nhìn thấy lão là đã thấy biết bao cuộc phiêu lưu và những thứ mạo hiểm bên ngoài rồi.
À, tuy vậy không phải tất cả những người Hobbit đều nhút nhát, thích ổn định và sợ phiêu lưu. Dòng họ Tooks ở xứ Shire lại nổi tiếng là hay có những hành động mạo hiểm, khác người, những hành động mà không hề “Hobbit” một tẹo nào, vì vậy gia tộc này không được dân trong vùng đánh giá cao và tôn trọng nhiều, nhưng có hề gì, nhà Tooks vẫn là gia tộc giàu có nhất vùng.
Đặc biệt, vào năm 2747 của kỷ Đệ Tam, một đội quân Orc từ dãy Mù Sương liều lĩnh tiến sâu về phía Tây, đánh tận đến xứ Shire. Chiến trường diễn ra ở phía Bắc Shire, gọi là trận Cánh Đồng Xanh. Trong trận này, Bandobras Tooks – chú bên đằng ngoại của Bilbo Baggins, một Hobbit cao lớn nghe đồn có thể cưỡi được cả ngựa, đã lập chiến công cân cả đội hình đối phương chỉ với một cái dùi cui gỗ, đánh bay đầu tên thủ lĩnh Orc là Golfimbul, khiến đầu hắn bay xa 100m và rơi trúng một cái lỗ thỏ, từ đó mà trò Golf được tạo ra. Đây cũng là lần duy nhất xứ Shire bị Orc xâm phạm trong suốt lịch sử Trung Địa.

Giống như Gandalf đã nhận xét: ” Hobbit là một giống loài đáng kinh ngạc. Anh có thể biết mọi điều về họ chỉ trong vòng 1 tháng, nhưng 100 năm sau, họ vẫn có thể khiến anh ngạc nhiên chút xíu”.
Và quả thực, có ai ngờ rằng người Hobbit bé nhỏ lại là người nắm giữ chiếc Nhẫn Chúa, cũng là nắm giữ vận mệnh của toàn Trung Địa