Mười hai bà mụ

0
4756

Sau khi kiến thiết vũ trụ, Trời mới tạo ra vạn vật. Ban đầu Trời dùng chất cặn còn sót lại trong trời đất mà nặn ra đủ giống vật, từ thú dữ tới sâu bọ. Cuối cùng mới gạn lấy chất trong để tạo ra con người, nên loài người hầu hết tinh khôn hơn các loài vật khác.

Với công việc nặn ra người, Trời giao cho 12 nữ thần khéo tay – Mười hai bà mụ. Mười hai bà mỗi bà nhận một công việc khác nhau, người nặn tai, người nặn mắt mũi, chân tay, người nặn tính nết, sinh khí, bà dạy bò dạy lật, bà dạy nói dạy cười. Do các bà mụ đôi khi đãng trí nên con người không bao giờ hoàn hảo. Được cái, mỗi sai sót thì các bà mụ không đùn đẩy trách nhiệm cho nhau mà chịu chung. Nếu trên người có khuyết điểm nào thì người ta cứ lôi mấy bà mụ ra mà trách:

‘Mười hai bà mụ ghét chi nhau
Đem các xuân tình vứt bỏ đâu’

Khi đứa trẻ sinh ra được đầy cữ (3 ngày), hoặc đầy tháng, thì gia đình làm mâm cơm cúng Mụ, để tạ ơn các bà mụ và cầu xin các bà ban cho cháu sức khỏe và mọi điều tốt lành. Nhiều người lớn tuổi vẫn dùng khái niệm “tuổi mụ” – rằng đứa trẻ khi sinh ra đã tính là 1 tuổi, cộng thêm từ 9 tháng bà mụ nặn ra em bé đến lúc chào đời.

Một câu chuyện nữa về quá trình sáng tạo ra loài người kể rằng Trời có ý định cho họ sống mãi khỏi phải chết, khi đến già thì lột da hóa trẻ, trái ngược với loài rắn, vì bản chất độc ác nên phải đến đúng tuổi rồi chết. Một vị thiên thần được phái xuống hạ giới để thi hành việc đó, không ngờ lại gặp loài rắn trước, bị loài rắn kéo họ hàng hang hốc đến vây hội đồng, bắt thần phải nói lại: ‘Rắn già rắn lột, người già người tuột vào săng’, thế là thiên thần buộc phải nghe lời. Từ đó rắn già được lột da, còn người già thì phải chết. Trời hay tin, tức giận, đày vị thần ấy xuống làm bọ hung.