URBAIN GRANDIER – VỊ CHA XỨ BỊ KẾT TỘI PHÙ THỦY VÌ QUÁ SÁT GÁI

0
873

Phần này viết về lý do tại sao một cha xứ có sự nghiệp thành công tới vậy lại bị cả thị trấn ghét bỏ. Urbain Grandier là một cha xứ bị kết tội và xử tử trong vụ quỷ ám Loudun, liên can đến các nữ tu trong tu viện Ursuline, Pháp. Urbain Grandier bị đày đọa khổ cực tới vậy do sự quyến rũ, kiêu ngạo và thành công của ông ta trong vai trò nhà chính trị Kháng Cách, ngoài ra còn bởi sự cay cú của một nữ tu bị ông từ chối. Bị thiêu sống trên cọc gỗ, ông là người duy nhất trong vụ bê bối bị xử tử.

Tuổi 27, Grandier đã được nhận vào nhiều nơi có sức ảnh hưởng lớn, trở thành mục sĩ trong trường đại học giáo hội Holy Cross. Thị trấn lúc bấy giờ bị chia thành hai phe đối lập giữa những tín đồ Tin lành Huguenots và Công giáo.

Có hai lý do mà Grandier trở thành nhân vật bị ghét nhất ở thị trấn Loudun thời ấy. Ông quá thành công trong sự nghiệp của mình, gieo rắc thêm oán ghét cho đồng nghiệp. Ông vẫn không vướng vào rắc rối nào lúc bấy giờ vì còn được thống đốc thị trấn – Jean d’Armagnac ủng hộ và yêu mến.

Lý do thứ hai là Grandier được phụ nữ thị trấn cực kỳ yêu thích. Các quý cô và quý bà cho rằng ông là một người hấp dẫn và có những đóng góp tiến bộ hơn cả những người tiền nhiệm. Grandier còn trẻ, ưa nhìn, sắc sảo và thu hút. Trong quá khứ, người ta có thể nhắm mắt cho qua những vụ bê bối tình dục nhỏ nhặt hay các quan hệ không đúng mực của mục sĩ. Nhưng với không khí căng thẳng thù ghét bao quanh khắp tầng lớp xã hội cao ở Loudun, Grandier đáng lẽ phải biết giữ ý hơn. Thay vào đó, ông ta “thỏa mãn” hết mình với nhiều phụ nữ trong thị trấn, từ độc thân đến kết hôn, bởi vậy nam giới đâm ra ghét cũng không có gì lạ.
Chuyện bắt đầu đổ bể khi Grandier qua lại với Philippe Trincant, con gái của Louis Trincant, một công tố viên ở Loudun, khiến cô có thai. Sau đó thì ông lại bỏ mặc cô. Mặc dù trước đây ông ta và Louis Trincant là bạn bè, nhưng vụ này đã khiến mối quan hệ của họ bị phá hủy hoàn toàn. Thậm chí Trincant còn đâm ra ghét Grandier và kêu gọi một nhóm người nhỏ chống lại ông. Lửa bắt đầu từ đây.
Thời điểm Grandier để ý đến Madeleine de Brou, 30 tuổi, con gái một quý tộc giàu có đã khiến kẻ thù của ông ngày càng nhiều. Trong đó có cả gia đình cô gái này và những kẻ cũng muốn kết hôn với cô, tức là tình địch ấy.
Nhóm người phản đối Grandier đã đến gặp giám mục Henry-Louis, phản ánh lại những hành vi thiếu đạo đức của ông; rằng ông cám dỗ và quấy rối vô số phụ nữ, không còn làm tròn trách nhiệm của một mục sĩ. Có người còn cáo buộc ông ta quan hệ với phụ nữ trên sàn nhà thờ. Giám mục xuôi tai nên đã ra lệnh bắt giam Grandier, lệnh bị hõan một lần để cho Grandier cơ hội thay đổi, nhưng rồi ông ta vẫn bị bắt lại vào ngày 15 tháng 11 năm 1629.
Sau hai tuần bị giam giữ trong nhà tù lạnh lẽo ẩm ướt, Grandier xin giám mục ra thả mình, khẳng định rằng mình đã ăn năn hối cải. Nhưng giám mục chỉ tìm cách để gia tăng hình phạt, và Grandier phẫn nộ muốn kháng cáo. Ông có khả năng thắng bởi tổng giám mục là bạn thân của người vẫn luôn ủng hộ ông, Thống đốc d’Armagnac.
Kẻ thù của Grandier muốn làm gắt, giết chết ông bằng lệnh tử hình, nhưng bây giờ mọi chuyện lại xuôi theo hướng có lợi cho ông. Các cáo buộc của người trong thị trấn bắt đầu chìm xuống, và cha của Philippe quyết định bảo vệ những gì còn sót lại sau khi con gái mình vướng vào tai tiếng bằng cách im lặng, không nói về đứa bé con của Grandier. Tổng giám mục vẫn giữ quan điểm ủng hộ Grandier.
Ông sớm được trả tự do. Bạn bè khuyên ông hãy nghĩ thông minh, rời khỏi Loudun, nhưng ông từ chối, có lẽ là để trả đũa kẻ thù.Nhưng hóa ra đây lại là quyết định sai lầm nhất của Grandier.

Những vụ bê bối mà Grandier vướng phải trước đây chẳng nhằm nhò gì so với những chuyện xảy ra tiếp theo.

Jeanne des Anges, mẹ bề trên của tu viện Ursuline tại Loudun đã mời ông tới nhận một vị trí thầy tu còn trống. Ông từ chối, nhấn mạnh rằng mình còn nhiều áp lực từ các nhiệm vụ khác. Ông chưa bao giờ gặp Jeanne hay tới tu viện này. Grandier không hề hay rằng, Jeanne vốn lưu giữ những tình cảm bí mật, nhục dục với ông, và ông trở thành đề tài cho các cuộc bàn tán dâm dục giữa các tu nữ trong một khoảng thời gian.

Jeanne, một người phụ nữ ác ý và hiềm thù, đã giận dữ. Người mà bà nhận vào để thay thế vị trí trống đó, Canon Mignon, vốn ghét Grandier. Grandier được xem là nguyên nhân những nỗi khao khác xác thịt kín đáo của các nữ tu, tính khí thất thường của họ và cả những trò dọa ma trong tu viện. Sớm, họ bắt đầu mất kiểm soát và bị nguyền rủa, ám ảnh bởi quỷ dữ. Migon đã lên âm mưu với kẻ thù của Grandier và cho biết rằng ông là người chịu trách nhiệm cho các nữ tu này.
Grandier chỉ nhún vai cho qua trước câu chuyện, tự tin rằng chẳng ai sẽ tin họ. Vốn dĩ vô cùng kì bí, các câu chuyện này thu hút độc giả không chỉ là kẻ thù của ông mà cả lãnh thổ chính trị tôn giáo màu mỡ của người Công giáo và Tin Lành, đang cố gắng lay chuyển các tín hữu bằng những cuộc biểu tình bằng sức mạnh tâm linh của họ. Không gì có lợi cho Công giáo hơn các vụ quỷ ám.

Những nữ biểu diễn những cơn cuồng loạn của mình trước đám đông ngày càng lớn hơn, với nhà trừ tà là Mignon, cùng một giáo sĩ dòng Francis – Cha Gabriel Lactance, và giáo sĩ dòng Carmel – Cha Tranquille. Cả Lactance và Tranquille đều tin vào quỷ dữ.

Grandier lại bị bắt và khép tội, lần này người ta tra tấn ông theo những cách dã man nhất để lấy được lời thú tội. Sau đó, cơ bản thì cả hai chân ông đều gãy nát. Trước khi bị mang tới pháp trường, ông phải mặc chiếc áo được ngâm trong lưu huỳnh và đeo thòng lọng ở cổ. Ông ngồi trên một xà lim do xe lừa chở đi khắp đường phố, với một đoàn người có nhiệm vụ phán quyết đi sau. Trước cánh cửa nhà thờ St. Peter, đoàn diễu tội nhân dừng chân và đặt vào giữa hai tay Grandier một ngọn nến nặng gần 1 ký. Ông bị đưa xuống dưới và ép phải xin tha thứ cho tội lỗi của mình. Grandier không thể quỳ vì chân đã bị thương, liền ngã xuống đất.

Ở tu viện Ursuline, quá trình bên trên lại lặp lại, và Grandier bị yêu cầu phải xin Jeanne và các nữ tu tha thứ. Ông nói rằng ông chưa bao giờ làm tổn thương họ, và chỉ cầu nguyện Chúa sẽ tha thứ cho họ bởi những gì họ đã làm.

Nơi xử tử là Place Saint-Croix, chật kín người xem. Grandier bị trói chặt vào một chiếc ghế nhỏ bằng sắt, cột với cây cọc, đối diện với khán đài, nơi những kẻ thù của ông đang uống rượu vang ăn mừng. Người ta hứa với ông là ông sẽ bị siết cổ bởi sợi thừng quanh cổ trước khi châm lửa. Grandier cố gắng nói vài lời cuối, nhưng các tu sĩ bắt ông phải im lặng bằng cách hất nước thánh vào mặt ông và dí thánh giá sắt bị nung nóng vào miệng.
Tới khi xử tử, những người hành quyết nhanh chóng đến siết cổ Grandier, nhưng nhận ra dây thừng đã bị các tu sĩ Capuchin bí mật buộc sao cho không thể thắt lại. Vậy là ông bị thiêu cháy trên cọc cho tới khi chỉ còn trơ lại tro và xương.

Grandier chết nhưng những nghi lễ trừ tà của các nữ tu thích làm màu vẫn tiếp tục.Jeanne được trừ tà một lần nữa. Bà khẳng định rằng Grandier đã cầu nguyện cho Satan chứ không phải Chúa. Bà nói ông ta đã phải chịu một cái chết man rợ nhờ các lễ trừ tà của giáo sĩ, và ông sẽ phải chịu đựng hình phạt tra tấn đặc biệt dưới địa ngục.