NHỮNG VỊ THẦN ÂM GIỚI 

0
1080

Trong các thần thoại thường gặp, vị thần cai quản âm giới là những vị thần rất đáng sợ, đôi khi không có tên do người ta quá kinh hãi khi nhắc đến và chỉ được gọi bằng uyển ngữ. Họ thường xuất hiện dưới hình dạng con rắn, vốn gắn liền với hình tượng hầm mộ hay cái chết. Những vị thần âm giới thường là một linh hồn cổ xưa, tượng trưng cho những hồn ma đã chết. Con người thường làm các nghi lễ xoa dịu và hiến tế cho để thờ phụng các vị thần này.
Là vị thần thống lãnh âm giới, các vị thần này thườngtra tấn những linh hồn đã chết và trị vì hỗn mang, bóng tối hay những ác linh (quỷ). Cơ Đốc Giáo ngày càng coi nặng tín ngưỡng ngoại đạo, càng nhiều người coi những vị thần âm giới giống quỷ dữ.
Vị thần âm giới mạnh nhất và đáng sợ nhất là Hades, vị vua của cái chết, người sở hữu một chiếc mũ có khả năng khiến người đội nó tàng hình. Hades là kẻ vô cảm, nhưng không độc ác. Hắn ít khi rời khỏi vương quốc bóng tối của mình dưới âm giới. Tên tuổi của hắn gắn liền với địa ngục. Người La Mã gọi ông là Pluto, gắn với các khoáng chất tự nhiên, vị thần của sự thịnh vượng.
Hades thống lãnh địa phủ cùng với nữ hoàng của hắn là Persephone. Theo thần thoại, Persephone là một nữ thần mùa xuân xinh đẹp, con gái của Demeter, nữ thần của ngô đồng và mùa màng. Hades muốn có Persephone, một ngày ra khỏi một cái hàng trên mặt đất bằng cỗ xe ngựa của mình, kéo bởi những con ngựa đen, bắt cóc nàng và đưa nàng đến địa phủ. Vì đau buồn, Demeter khiến mọi thứ trên dương gian héo dần và chết. Những vị thần khác cố nài xin nàng làm mùa màng tươi tốt trở lại, nhưng nàng đều giận dữ từ chối. Cuối cùng, Zeus tới can thiệt, yêu cầu anh trai mình là Hades mang Persephone trở lại dương gian. Hades đồng ý, nhưng đầu tiên, hắn mời Persephone ăn một trái lựu khiến nàng phải gắn bó với hắn mãi mãi. Như đã hứa, Persephone trở lại dương gian vào mùa xuân, khiến cho hoa trái nở, rồi trở về với Hades vào mùa thu, khiến mọi thứ héo dần vào mùa đông.
Những vị thần âm giới khác là ba Erinyes (Furies): Tisiphone, Megaera và Alecto, những kẻ không ngừng truy bám và trừng phạt tội đồ khắp dương gian; và Thanatos, vị thần của cái chết, cùng anh trai của hắn là vị thần ngủ. Từ thần giấc ngủ, mang tới những “cái chết ngắn”, những giấc mơ vốn từ âm giới xuất hiện dưới hai dạng: giấc mơ đẹp, tới từ rượu ngủ trong chiếc sừng, hoặc giấc mơ xấu, tới từ rượu ngủ trong ngà voi. Người Hy Lạp và La Mã rất coi trọng ý nghĩa những giấc mơ, đặc biệt là về các lời tiên đoán và lời sấm thông qua đó.


Những miêu tả về thế giới sau cái chết khá sống động qua con mắt thơ ca của Virgil – nhà thơ La Mã, và Homer- nhà thơ Hy Lạp. Với Homer, âm giới là nơi bóng tối che phủ, không có gì là thực. Còn với Virgil, âm giới có vẻ thực hơn, là một nơi mà những kẻ tội đồ bị tra tấn, còn những người tốt được ban thưởng và sống vui vẻ. Virgil còn mô tả kỹ địa hình của âm giới, và nới các linh hồn đến có ý nghĩa gì. Có một con đường dẫn tới hai dòng sông, đầu tiên là Acheron – dòng sông khổ cực, đổ ra một dòng chảy khác là Cocytus, sông than thở. Ở đó, một người lái đò tên Charon sẽ đưa các linh hồn băng qua song, nhưng chỉ đưa những vị khách nào trả tiền; những đồng tiền này là tiền người ta đặt vào môi xác chết và được chôn cùng. Có ba dòng sông khác cũng ở dưới âm giới: sông Phlegethon – sông lửa, Styx – dòng sông của những lời nguyền thề không thể phá bỏ của các vị thần, và Lethe, dòng sông của sự lãng quên, tha thứ. (Những linh hồn trở lại trái đất để đầu thai phải uống nước từ sông Lethe, để họ không thể nhớ bất cứ thứ gì về cuộc sống kiếp trước của mình.)
Cánh cổng của Hades được canh giữ bởi một con chó ba đầu, đuôi rồng, Cerberus, với công việc chính là ngăn chặn các linh hồn rời khỏi âm giới trái phép. Hades sống tại một nơi tráng lệ đâu đó giữa âm giới, bao phủ xung quanh không khí lạnh lẽo, rộng lớn, hoang vu.
Hecate là một nữ thần quyền năng cũng liên quan tới âm giới, trở thành người bảo hộ cho phù thủy và ma thuật. Hecate vừa là nữ thần của sinh sản, sự trù phú, vừa là nữ thần mặt trăng, và cũng là nữ thần của bóng tối, những hồn ma. Hecate mang quyền năng của địa ngục, lang thang khắp trái đất vào ban đêm với Những kẻ săn đêm – một bầy chó địa ngục mắt đỏ và một đoàn tùy tùng những linh hồn đã chết. Nàng chỉ hữu hình với loài chó, và nếu những con chó hú vào ban đêm, có nghĩa Hecate đang tới. Nàng gieo rắc những cơn ác mộng và sự điên loạn, đáng sợ tới mức thời cổ đại nhiều người chỉ dám nhắc đến nàng là “Kẻ Không Tên”. Nàng là vị thần của vùng tối mặt trăng, vừa là sự hủy hoại, vừa là sự hồi sinh sự sống. Trong thần thoại, nàng biến thành một con gấu hoặc heo rừng, giết chết con trai mình và hồi sinh chàng. Trong mặt tối của mình, nàng thường đeo một sợi dây chuyền làm từ tinh hoàn, tóc nàng là những con rắn, và giống như những con rắn của Medusa, chúng khiến cho người nhìn vào hóa đá.
Hecate là nữ thần của giao lộ. Thời cổ đại, những pháp sư tụ họp ở các giao lộ để tỏ lòng kính trọng với nàng và những nô lệ địa phủ như Empusa – một giống yêu tinh, Cercopsis, cũng là yêu tinh, và Mormo, một ma cà rồng ăn xác chết (ghoul). Những bức tượng ba đầu về nàng được đặt ở nhiều giao lộ, và những nghi lễ bí mật được thực hiện trong lúc trăng tròn để gọi nàng xuất hiện. Những bức tượng về Hecate đều mang một ngọn đuốc hoặc gươm cũng được đặt trước những ngôi nhà để xua đuổi quỷ dữ.
Nhiều vị thần trên đỉnh Olympus cũng có những mặt tối, như Zeus hay Hermes, nhưng không đáng sợ như các vị thần cai quản âm giới. Hermes, một vị thần có đôi giày bay, thu thập linh hồn những người chết mang tới âm giới, và những linh hồn chuẩn bị được đầu thai trở lên hạ giới. Demeter cũng có một góc tối trong mình, lý do bởi mối quan hệ khăng khít của bà và Persephone.